Chương 22
Hòa Sanh mơ một giấc mộng rất dài, trong mộng là ngọt ngào vô tận ấm áp giống với khi còn bé mẫu thân đem y ôm vào trong ngực nhẹ giọng hát ru, thế nhưng cuối cùng xung quanh cuồng phong thoáng chốc đằng khởi khắp bầu trời, một đạo sấm sét từ trên trời giáng xuống, y hách thanh liều mạng gọi nương, thế nhưng vừa xoay đầu đã không thấy mẫu thân đâu mà chỉ còn lại một con quái vật mặt xanh nanh vàng đối diện y nhỏ nước miếng, khi y ra sức giãy dụa lúc quái vật muốn nuốt y vào bụng thì có một đạo sấm sét giáng xuống người quái vật — cũng giáng xuống bản thân y, đau quá, thân thể tựa như bị xé nát, cúi đầu nhìn, quả thực ngũ tạng lục phủ đều đã trào ra, ruột đỏ hòa máu chảy lê láng, y hách thanh khóc lớn, không nhịn được kêu khóc người đến cứu mạng, trong miệng lập đi lập lại tên một người, trong hoảng hốt lại nghe được người nọ ghé vào tai y tà tà cười: ngươi tiện nhân, dong nông, tao hóa, dựa vào cái gì muốn ta cứu ngươi, cút cho ta, cút cho xa! Ngươi thiếu ta, ta muốn ngươi lóc xương lột da trả lại!
“Không. . . Không. . . ! ! Tha ta đi! Ta không dám nữa. . . Không dám nữa!!” Hòa Sanh ninh chặt mi tâm trong miệng hồ ngôn loạn ngữ, thân thể không ngừng co quắp, Tần Vô Cữu nhìn thấy mà trong ngực một trận không đành lòng. Vươn tay vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn u ám của y.
Xem tiếp